Khác Đọc

Milton: Paradise Lost

[Paradise Lost, bài thơ dài của Milton, ban đầu gồm 10 khúc (“book”), sau được chỉnh lại thành 12 khúc, thêm phần Paradise Regained gồm 4 “book”, từ gần 400 năm nay là một trong những tác phẩm thơ ca lớn nhất, sánh ngang với thơ của Virgil hay Dante.

Dịch bài thơ rất dài ấy sang tiếng Việt, Nguyễn Công Nam hiểu là công việc khó khăn đến mức nào. Dưới đây là một phần (nửa đầu) của Book III Paradise Lost, mà việc đăng lên blog Khác Đọc giống như một sự khích lệ để tiếp tục. Rất có thể, trong một ngày không xa, Khác sẽ có vinh dự in bản dịch đầy đủ, dưới nhan đề dự kiến Thiên đường mất. Các chú giải được tạm thời bỏ đi, để độc giả chỉ còn tập trung vào bản thân tác phẩm.]

Hỡi sự sáng thiêng liêng, con cả nước Thiên đàng,

Hay ánh chiếu đời đời của đời đời Đấng ấy,

Giãi tỏ ngài làm sao cho tôi đừng mang tội?

Bởi Chúa là sự sáng, và tự buổi đời đời

Chẳng ngự nơi đâu ngoài sự sáng mà loài người

Không tới được; Chúa ngự trong ngài, ánh soi sáng

Từ bản chất sáng soi thuở ban đầu đã có.

Hay ngài muốn được gọi là dòng ê-thơ tinh khiết,

Nguồn không ai biết? Ngài có trước vầng Thái dương

Trước cả những tầng trời, và đã vì tiếng Chúa,

Như chiếc áo, choàng lên vũ trụ đang nảy nở,

Vũ trụ mênh mông nước | sâu thẳm và tối tăm,

Giành được từ cõi vô tận trống không, vô hình.

Vũng Xtích tôi thoát ra, dù chốn âm u ấy

Tôi chôn chân chẳng ít, lấy cánh mạnh dạn hơn

Lại đến cùng ngài. Dẫu lơ lửng lối tôi bay

Qua miền đen đặc xa xôi nhất, lại qua miền

Tăm tối trung phần, vẫn lấy bài ca chưa đặt

Cho tiếng lia xưa Ô-phê-útx, tôi cất lời

Ca về Hỗn mang, Đêm Vĩnh cửu, và nghe theo

Tiếng Thần thơ nước Thiên đàng, liều mình lao xuống

Vực đen, rồi từ đó lại vút lên, mặc dầu

Nhọc nhằn và ít ỏi. Đến cùng ngài, an ninh,

Tôi cảm biết Đèn mang-sự-sống ngài tột đỉnh;

Nhưng mắt này Ngài không về cùng nữa, hoài công

Chao liệng tìm tia xuyên thấu, song tìm chẳng được

Bình minh. Khí đặc đã che đi, hoặc dày lắm

Một màn sương tắt rồi hai hòn mắt. Song tôi,

Nặng lòng yêu Lời hát thánh, chẳng bớt lang thang

Nơi những Thần thơ lui tới, cạnh con suối trong

Hay rừng cây tỏa bóng, hay đồi nhòe ánh dương;

Nhưng Si-ôn hỡi, chính người đấy, và những suối

Mọc nhiều hoa dưới chân người đầy phước, chảy tiếng

Du dương, tôi hằng đêm thăm viếng; cũng không quên

Hai người kia, nếu danh thơm tôi so với họ

Sánh ngang, thì họ sánh ngang tôi về số phận:

Ta-muy-rítx và Mai-ôn-ni-đếtx mù lòa,

Ti-rê-si-átx, Phi-nê-ốtx, những tiên tri

Ngày xưa. Nguyện những tư tưởng tiếp tục dưỡng nuôi

Để lời thơ nhịp nhàng được tự do tuôn chảy;

Như loài chim tỉnh thức hát về đêm, giấu mình

Tàn cây rậm rạp, ngân khúc dạ ca. Cứ thế

Năm lại năm, mùa màng trở lại, nhưng với tôi

Chẳng quay lại Ban ngày, hay ngọt ngào dần buông

Của Sớm mai, Chập tối, cũng không còn quay lại

Cảnh hoa nở mùa xuân, hay bông hồng mùa hạ,

Đàn chim, bầy muông thú, hay mặt người thoát tục;

Tôi, vây lấy chỉ còn mây, đêm dài mãi mãi,

Cắt rời khỏi hân hoan mọi nhịp sống loài người,

Sách học biết tươi đẹp, với tôi, một trống trơn

Tuyệt đối, mở ra đâu những công việc thiên nhiên

Đã biến tan và xóa sạch, một nẻo khôn sáng

Đóng chặt rồi. Ánh sáng từ trời, hãy càng thêm

Chiếu rọi vào trong, soi sáng tinh thần qua ngả

Những năng lực nó; nơi ấy, xin gieo đôi mắt,

Sương mù đánh tan và xua đuổi, hầu tôi thấy

Và nói ra những sự mắt thường không nhìn biết.

Từ đỉnh trời tinh khiết, ngôi vượt mọi tầng cao

Cha Toàn năng hướng mắt ngắm nhìn những công việc

Tay mình làm ra, cũng trông xem những việc làm

Của những công việc ấy: Ngài nhìn chỉ một ánh

Mà thu vào hết thảy. Quanh ngài, các Thiên sứ

Đứng dày tựa sao trời, và từ dung nhan ấy,

Đón nhận mừng vui lời không tả xiết. Kế ngài,

Bên hữu, là Con một, là hình ảnh sáng rỡ

Của hiển vinh Ngài. Ngài nhìn thấy, trên Thế gian,

Cha mẹ đầu tiên của chúng ta, cả giống người

Chỉ có hai, được Chúa đặt trong vườn hạnh phúc,

Hái những trái của vui mừng, yêu thương bất tử,

Những trái của mừng vui không ngơi ngắt, yêu thương

Không yêu thương khác sánh bằng, giữa cảnh cô liêu

Vui sướng. Ngài lại dõi xem Địa ngục, và Vịnh

Ngăn giữa, và Sa-tăng, trong màn khí mịt mùng

Phía Đêm, đang lơ lửng, lảng vảng bay bên vách

Nước Thiên đàng. Hai cánh đà rã, và đôi chân

Ưng thuận nghỉ ngơi, giờ nó sẵn sàng phục xuống

Bên lề Vũ trụ, Vũ trụ tuồng như đất rắn

Không có mặt cầu chở che, chìm trong Không khí

Hay Đại dương chẳng biết. Ngắm nó từ vọng lâu

Chót vót, nơi quá khứ, hiện tại và tương lai

Ngài thấy cả, Đấng thấy trước phán cùng Con một.

Hỡi con một ta, con có thấy nộ khí nào

Đang xui khiến kẻ thù chúng ta, không ranh giới nào

Vạch ra, không song then Địa phủ, không xích cùm

Chồng chất, hố mênh mông ngăn giữa – thảy vô phương

Giam cầm nó. Cùng quẫn báo thù nó bao nhiêu

Quyết tâm, bấy nhiêu lại đổ trên đầu phản loạn.

Giờ nó bứt mọi cương tỏa, tung cánh mở đường

Cách Thiên đàng chẳng xa, ngay những rìa sự sáng,

Thẳng hướng Thế gian mới tạo ra, với dụng tâm

Thử xem có bằng sức lực diệt đặng loài người,

Hay, thâm độc hơn, làm cho cong vạy; loài người

Nó sẽ làm cong vạy, bởi người sẽ nghe theo

Dối lừa ve vuốt nó, nghịch Mệnh lệnh duy nhất,

Nuốt hứa nguyện vâng lời. Ắt sa ngã như vậy

Người và con cái nó bội nghịch. Lỗi ai đây?

Lỗi ai ngoài con người? Phàm sự gì lãnh được,

Nó từ ta đã lãnh; tay ta tạo nó ra

Công bình và ngay thẳng, đủ sức đứng ngay,

Dù cũng cho tự do để tự mình sa ngã.

Các Thiên sứ, Thần linh trên trời ta tạo ra

Đều thế, kẻ đứng ngay cũng như kẻ đà ngã.

Tự do không có, chúng lấy cách chân thật nào

Bày tỏ niềm kiên trung, Đức tin hay Yêu thương

Bền đỗ, khi điều chúng phải làm lại không phải

Điều mình mong muốn? Khen ngợi nào cho chúng đây?

Đẹp lòng nào cho ta từ vâng lời như vậy,

Nếu Trí và Chí (bởi Trí là lựa chọn)

Bị tước mất tự do, thành vô dụng, bất lực,

Thụ động cả hai, và hầu việc cho tất yếu,

Chẳng cho ta? Dưới tay ta, chúng được tạo ra

Có đủ quyền, đâu phải Ý chí chịu dưới quyền

Tiền định, chịu xếp đặt bởi mệnh lệnh tuyệt đối

Do sự biết trước trên cao – mà oán thán Ta

Đấng sáng tạo chúng, hay thân xác tạo chúng ra,

Hay Thân phận. Chính chúng lệnh cho mình nổi loạn,

Chẳng phải ta. Còn nếu ta biết trước điều này,

Sự biết trước không đẩy đưa đến lầm lỗi chúng

– Lầm lỗi chắc vẫn phạm, dẫu không ai thấy trước.

Vậy chúng vấp phạm, chẳng bởi xui khiến bên ngoài,

Bóng dáng nào số phận, hay sự chi bất biến

Ta nhìn thấy trước – ấy nhờ chính mình lựa chọn

Tự mình phán đoán mà chúng sáng tạo ra mình.

Bởi ta tạo ra chúng là tự do, tự do

Đến khi biến mình thành nô lệ; bằng chẳng vậy

Bản tính chúng | ta buộc thay đổi, phải đổi luôn

Mệnh trời không-thể-dời, đời đời, đã định trước

Cho chúng tự do. Chúng đã định sự sa ngã

Của mình. Giống trước tiên đã vì cơ mưu mình

Sa ngã; chúng tự dỗ dành, tự hư hỏng. Người

Thì sa đọa vì giống này lừa lọc. Bởi đó,

Người sẽ tìm thấy ân điển, bọn kia thì không:

Sự Hiển vinh ta sẽ trổi hơn hết, khắp cùng

Trời và Đất, trong Thương xót lẫn Công bình.

Song đầu và rốt, Xót thương chiếu ngời hơn cả.

Chúa phán lời ấy, hương thơm thánh ngập mọi nẻo

Thiên đàng, và tràn tuôn trong những Thần được chọn

Là niềm vui không thể nói. Trước họ, Con Chúa

Đầy hiển vinh không gì sánh được, trọn vẹn Cha

Sáng qua con ấy, và bản thể Ngài giãi tỏ.

Trên khuôn mặt Con ngời niềm cảm thương thiên thượng,

Tình yêu thương vô bờ, Ân điển không nói hết,

Và trước Cha, tất cả niềm ấy thốt như vầy.

Thưa cha, với lời đầy ơn, Ngài đà khép lại

Phán xử tối thượng; rằng Người sẽ gặp ân điển.

Bởi đó, Đất lẫn Trời lấy thanh âm vô tận

Của những Tôn vinh ca và những bài hát thánh

Ngợi khen Ngài. Quấn lấy ngôi ngài, lời ca ấy

Vang vọng mãi, tỏ Ngài ra là Chúa đầy phước.

Bởi có lẽ nào Người phải đời đời hư mất?

Lẽ đâu tạo vật sinh sau đẻ muộn của Ngài,

Đứa con rốt lòng ấy, được thương yêu là vậy,

Vì buông theo ngu dốt mình, bị chước lừa dối,

Mà sa ngã? Cha hỡi, ý cha quyết chẳng vậy,

Quyết chẳng vậy ý Cha, Đấng lấy mọi tạo vật

Ra xử đoán, và xử theo đúng lẽ công bình.

Lẽ đâu Kẻ thù kia đạt được tâm nguyện nó,

Phá bĩnh ý định Ngài, lẽ đâu nó làm trọn

Mưu thâm độc, và khoét rỗng sự tốt lành Cha;

Lẽ nào, bất chấp bị đoán phạt nặng nề hơn,

Nó quay về ngạo nghễ, chí báo thù đã toại,

Và kéo cả loài người – đã vì nó hư hỏng

– Vào Địa ngục? Lẽ đâu cha tự tay hủy diệt

Sáng tạo mình, và vì nó phá đi những gì

Cha đã vì vinh hiển mình tạo ra? Nếu vậy,

Sự tốt lành và cao cả Ngài chẳng lấy chi

Bào chữa được, phải bị hoài nghi và nhuốc nhơ.

Đấng Sáng tạo lớn lao đáp lời ấy như sau.

Hỡi Con, nguồn vui lớn nhất của hồn linh ta

Con của lòng ta, đứa con duy nhất là sức,

Sự khôn ngoan, Ngôi lời ta – mọi điều con nói

Là đúng suy nghĩ ta, như ý đời đời ta

Đã quyết: loài người sẽ không hư mất hẳn đâu

Song ai sẵn lòng thì được rỗi, nhưng được rỗi

Chẳng nhờ sức riêng, bèn nhờ ân điển trong ta

Nhưng không ban xuống. Lần nữa, ta sẽ bổ lại

Những năng lực hư hoại, dù rằng vì tội lỗi

Chúng bị tước đi, và nô dịch cho ham muốn

Lầm lạc. Nhờ ta nâng đỡ, nó lại sẽ đứng

Ngang sức kẻ thù chí mạng; nâng đỡ bởi ta,

Để nó biết người sa ngã mong manh dường nào,

Và để nó nợ ta – chỉ ta, không ai nữa

– Sự buông tha mình. Một số, ta vì đặc ân

Chọn từ số còn lại; ý ta định như vầy:

Số còn lại sẽ nghe tiếng gọi đến từ ta,

Được răn về cảnh lầm lỗi mình, để kịp thời

Làm hòa với Đấng thánh đang giận, trong lúc

Ân điển ban xuống còn gọi mời. Giác quan nó

Đang tối tăm, ta làm sáng lại, lòng cứng cỏi

Làm cho mềm mại, để nó cầu nguyện, ăn năn,

Còn sự vâng phục xứng với ta, chính tự ta

Mang tới. Lời cầu nguyện, sự ăn năn, lòng vâng phục

Dù chỉ gắng sức thôi, nhưng làm bởi lòng thành,

Tai ta chẳng chậm nghe, mắt ta chẳng khép lại,

Và sẽ đặt làm người phán xử trong chúng nó

Một Lương Tâm, mà nếu chúng dốc lòng nghe ngóng,

Chúng sẽ tìm ra sự sáng nối tiếp sự sáng,

Và bền đỗ tận cùng, lành lặn về tới nơi.

Đây lòng kiên nhẫn và ngày ân điển của ta,

Ai làm ngơ và chế nhạo sẽ không nếm biết,

Cứng lòng lại thêm cứng, mù lòa lại mù thêm,

Hầu cho chúng vấp phạm càng nhiều, và sa ngã

Càng sâu; trừ những kẻ ấy, còn chẳng một ai

Ta bỏ ra ngoài ơn thương xót. Nhưng chưa hết:

Không vâng lời, bất trung, bội lời hứa trung thành,

Và vì ngoi lên ngôi Chúa trời mà mang tội

Với ngôi Trời Tối cao, loài người phải mất trắng,

Tội phản nghịch nó không lấy gì chuộc lại,

Song bị để ra và dâng lên cho hủy hoại,

Người cùng dòng dõi nó phải chết; nó phải chết,

Bằng chẳng vậy, lẽ công bình phải hủy, trừ phi

Ai đó đủ sức, và bao nhiêu sức, bấy nhiêu

Sẵn lòng đền nợ không thêm bớt, lấy cái chết

Đổi cái chết. Hỡi các thiên thần, hãy nói xem,

Tìm đâu yêu thương như vậy? Trong đám các ngươi

Có ai chịu trở nên hay-chết, chuộc tội chết

Con người; trở nên công bình, cứu loài không ngay thẳng?

Liệu Thiên cung có yêu thương quý trọng nhường ấy?

Ngài hỏi, song dàn đồng ca Trên Trời nín thinh,

Im lặng phủ khắp nước Thiên đàng, chẳng có ai

Đứng lên làm Đấng Bào chữa hay Đấng Cầu thay

Cho con người, càng chẳng dám đưa đầu hứng lấy

Hình phạt chết chóc, giá chuộc đưa ra. Bấy giờ,

Không cứu chuộc, cả loài người hẳn đà hư mất,

Chịu án nặng nề, hưởng sự Chết và Âm phủ,

Nếu Con Chúa, yêu thương thiêng liêng trọn một khối

Trong lòng, chẳng nhắc lại lời cầu thay quý giá.

Hỡi Cha, lời Cha được nên, Ân điển từ cha

Con người sẽ tìm thấy. Ân điển, mau mắn nhất

Trong hàng sứ giả mang cánh, lẽ nào hết cách,

Dù luôn rõ lối viếng thăm những tạo vật Cha,

Và dẫu chưa kêu xin, chưa cầu hỏi, đợi mong,

Đã – phước thay cho loài người – đến cùng tất cả?

Chết đi và mất cho tội lỗi, vĩnh viễn loài người

Chẳng tìm ra ân điển. Khi đã nợ tội rồi

Và bại hoại, lỗi mình nó biết chuộc làm sao,

Hay dâng của lễ nào xứng đáng? Thì con đây,

Con phó mình cho nó, một mạng sống phó ra

Đổi mạng sống. Cơn giận cha, xin đổ lên con.

Hãy kể con là người. Vì nó, con rời khỏi

Lòng cha, sự vinh hiển này bên tay hữu Cha

Nhưng không con bỏ lại, và sau cuối, vui lòng

Chết thế loài người: trên đầu con, hãy để Chết

Trút sạch cơn giận nó. Dưới quyền nó tối tăm

Con sẽ không nằm lâu, khuất phục. Sự sống con

Cha đã cho con đời đời sở hữu, nhờ Cha

Con sống. Dù phút này con đầu phục sự Chết,

Và là phần của nó, nhưng nợ kia, đã trả,

Cha sẽ không bỏ mặc con trong mồ gớm ghiếc

Làm mồi cho Chết; Ngài sẽ không để hồn con,

Linh hồn không tì vết, mãi lưu lại nơi đó

Cùng sâu mọt. Song con sẽ trỗi dậy, đắc thắng,

Khuất phục kẻ đã khuất phục con. Chiến lợi phẩm

Nó đã huênh hoang sẽ bị đoạt làm lợi phẩm.

Chết sẽ lãnh vết thương chí mạng, và tủi hổ

Phục xuống, nọc độc mang sự chết bị tước đi.

Trong chiến thắng rực rỡ, coi khinh quyền Âm phủ,

Con sẽ kéo lê nguyên tập đoàn nó tù tội,

Diễu qua cả tầng không rộng lớn, và thị chúng

Những thần bóng đêm chịu xích xiềng. Cha nhìn ngắm,

Lấy làm đẹp lòng, và Ngài từ nước Thiên đàng

Sẽ ngó xuống và cười mỉm; còn con, nhờ Cha

Mà được cất lên, từ trên cao sẽ ném xuống

Mọi kẻ thù mình, mà đứa sau cùng là Chết,

Lấy thây nó làm đẫy dạ nấm mồ. Để rồi,

Sau bao lâu vắng mặt, con sẽ bước qua cổng

Nước Thiên đàng cùng đoàn người chính con đã chuộc,

Và về nhà, Cha hỡi, để thấy gương mặt Ngài,

Nơi mây hờn giận không vương nữa, chỉ còn lại

Sự hòa hợp, và bình an đã được đoan chắc.

Nơi nào có cha, thạnh nộ sẽ chẳng còn thấy,

Chỉ trọn vẹn vui mừng.

Lời Ngài ngưng, song nét nhu mì, dẫu lặng im,

Còn nói, thở yêu thương bất tử cho loài người,

Loài vốn phải chết. Chiếu sáng hơn yêu thương ấy

Chỉ có sự vâng lời hiếu thuận. Ngài hầu việc

Ý muốn Cha lớn lao ngài, vui được dâng lên

Làm của lễ. Cả Thiên giới ngỡ ngàng, ai nấy

Tự hỏi việc này nghĩa chi, đưa tới điều gì,

Nhưng Đấng toàn năng, bằng những lời này, liền đáp.

Hỡi con, bình an duy nhất cho loài người,

Loài giờ đây ở dưới cơn thạnh nộ. Hỡi con,

– Nơi duy nhất ta có sự đẹp lòng – con biết

Ta thương yêu công việc mình dường bao. Loài người,

Dù đứa con sau cuối, ta chẳng thương ít nhất,

Đến nỗi ta để con lìa lòng, lìa tay hữu,

Chịu mất con một lúc, để cứu loài hư mất.

Vậy, những kẻ mà chỉ con mới cứu chuộc được,

Hãy cho bản tính chúng, bản tính con làm một,

Và, khi giờ đã đến, nhờ nhiệm mầu sinh đẻ,

Từ dạ gái đồng trinh con đã được sinh ra,

Thì hãy làm người giữa loài người trên Trần thế,

Dù là con cái A-đam, hãy thế chỗ nó,

Làm đầu nhân loại. Thể nào, trong A-đam, người

Hư mất, thì thể ấy, những ai được lập lại,

Lập lại trong con, như thể từ cội thứ hai,

Ở ngoài con, chẳng ai được. Vì tội A-đam,

Con cái nó đều mang tội. Còn việc lành con

Sẽ đổ lên chúng nó, buông tha cho những kẻ

Chịu từ bỏ việc không công bình lẫn công chính

Tự tay làm, chịu đâm rễ mới sống trong con,

Và từ con, nhận lãnh cho mình sự sống mới.

Vậy, theo lẽ rất công bình, người sẽ đền mạng

Thay người, bị đoán phạt rồi chết, đã chết rồi

Sẽ trỗi dậy, cất lên cùng mình những anh em

Chính mạng sống mình đã chuộc. Yêu thương thiên thượng

Sẽ thắng thù hận âm phủ. Đầu phục sự chết,

Yêu thương ấy chết đi để chuộc bằng giá cao

Thứ mà thù hận âm ti đã dễ dàng hủy,

Và vẫn đang hủy ở những ai, khi còn dịp,

Vẫn không đón nhận điển ân. Con xuống thế gian,

Mang lấy bản tính loài người, nhưng chẳng vì vậy

Làm hèn đi, hạ thấp bản tính mình. Bởi con,

Dù đã ngự trên ngôi trong tột đỉnh sướng vui,

Ngang hàng Chúa, và không kém Ngài, đã vui hưởng

Những sự Ngài vui hưởng, song vẫn từ bỏ hết

Để cứu Thế giới kia khỏi đời đời hư mất,

Và, xét công lao, còn được xem là cao hơn

Ngôi con đích của Chúa trời, xứng được như vậy

Vì Tốt lành trong con trổi hơn Cao và Cả;

Và bởi trong con, Yêu thương dư dật hơn Vinh hiển,

Nên cùng với con, những điều chi thuộc về Người

Sẽ được sự Thấp hèn con tôn lên ngôi này.

Ngôi đây, khi sống lại, con sẽ ngồi cai trị,

Một Chúa, một người, con của người, con của Chúa,

Vua dược xức dầu đứng trên tất cả. Quyền năng

Ta trao hết cho con, hãy cai trị đời đời,

Phần thưởng con, hãy lãnh. Dưới con, vị Đầu lĩnh

Tối cao, cha sẽ đặt các Tọa Thiên sứ

Quyền Thiên sứ, Lực Thiên sứ, cùng Chủ Thiên sứ.

Trên Thiên đàng, dưới Trần thế, cả dưới Trần thế,

Địa ngục, mọi đầu gối sẽ quỳ trước mặt con,

Khi con, với tùy tùng vinh hiển, trên nền trời

Hiện ra, và các Đại thiên sứ con sai đi

Sẽ cất lời triệu tập, để loan báo phiên tòa

Ai nấy đều kinh khủng. Lập tức, từ bốn phương,

Kẻ sống, và người của những thời đại đã qua,

Giờ được gọi dậy từ kẻ chết, sẽ nhanh chân

Bước vào Cuộc Phán xét bao trùm lên tất cả,

Giấc ngủ chúng, tiếng chuông rao truyền sẽ đánh tan.

Kế đó, khi những kẻ được chọn đã quây quần,

Con sẽ xử đoán những người, những thần tà ác.

Dưới phán quyết con và hứng chịu sự rủa sả,

Chúng phải sa xuống. Âm phủ, khi đã đủ số,

Sẽ đời đời đóng lại. Cùng lúc ấy, Trời đất

Sẽ thiêu hủy, từ tro muội nó sẽ trỗi dậy

Trời và Đất mới, nơi kẻ công bình sẽ sống

Và, sau trường kỳ hoạn nạn, sẽ thấy ngày vàng

Từ công việc vàng đơm trái, còn sự vui mừng,

Tình yêu thương và Lẽ thật đẹp tươi | chiến thắng.

Khi ấy, cây vương trượng mình con sẽ cất đi

Bởi không cần đến vương trượng nữa. Đức Chúa trời

Sẽ là mọi sự ở trong mọi sự. Các ngươi,

Các Thiên thần, hãy thờ lạy ngài, đấng chịu chết

Hầu những việc này được nên. Hãy thờ lạy ngài,

Hãy tôn vinh đấng ấy như tôn vinh ta vậy.

Nguyễn Công Nam dịch

Tags: Milton Nguyễn Công Nam